Thông điệp "tái sinh tuổi già" :
Có một buổi chiều tôi ngồi nói chuyện với một bác ngoài bảy mươi. Bác nhìn ra sân, nơi ánh nắng cuối ngày đang rơi xuống những chiếc lá già, rồi bác khẽ nói: “Già rồi… nhiều lúc tôi không biết mình còn sống để làm gì nữa.” Câu nói ấy không hẳn là buồn. Nó giống như một tiếng thở dài của cả một đời vất vả. Một đời sống vì con, vì cháu, vì cơm áo. Một đời lo nghĩ, đến khi tóc bạc rồi mới ngồi xuống và hỏi: “Còn lại gì cho mình?”
Có lẽ nhiều người lớn tuổi ở Việt Nam cũng đã từng cảm thấy như vậy. Cảm giác mình bị tụt lại. Cảm giác mọi người bận rộn còn mình thì lặng lẽ. Cảm giác hình như cuộc đời đã đi qua nhanh quá, để lại một chút thiếu vắng không gọi thành tên. Nhưng bạn biết không… tuổi già không phải là đoạn cuối của con đường. Đó là một khúc quanh – nơi ta có cơ hội nhìn lại mọi thứ đã trôi qua, và cũng là nơi ta có thể bắt đầu một hành trình mới, nhẹ nhàng và đẹp đẽ hơn.
Khi còn trẻ, ta sống hối hả. Ta không kịp lắng nghe cơ thể mình, không kịp đoái hoài cảm xúc mình. Ta luôn phải mạnh mẽ, phải gồng lên, phải cố gắng vì những người mình thương. Đến khi về già, lần đầu tiên trong đời, ta có thể sống chậm lại và sống cho chính mình. Tuổi già không chỉ là mất đi. Tuổi già còn là được lại. Được lại thời gian. Được lại sự bình yên. Được lại sự thảnh thơi mà tuổi trẻ không bao giờ có. Và quan trọng hơn hết, tuổi già có thể “tái sinh”.
Tái sinh không phải trở thành người trẻ. Tái sinh nghĩa là trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình: khỏe hơn, vui hơn, an yên hơn, tự chủ hơn và trọn vẹn hơn. Tôi đã gặp nhiều người sáu mươi, bảy mươi, thậm chí tám mươi vẫn học dùng điện thoại, vẫn tập thể dục mỗi sáng, vẫn đọc sách, trồng cây, viết nhật ký, vẫn thấy mỗi ngày là một món quà. Và tôi cũng gặp những người già thật buồn… những người từ bỏ niềm vui vì nghĩ rằng “tuổi này rồi còn làm gì nữa”, những người lặng thinh dù trong lòng có quá nhiều điều, những người sống mà như đang chờ đợi một điều gì đó kết thúc.